anh đè cô xuống giường
Anh đè cô xuống dưới giường, vẻ mặt kinh ngạc như thật, “Mau hết quá nhỉ.” Rồi cười hí hửng. Mặt cô nóng bừng, không biết do bị anh đè mà khí huyết xáo trộn hay bị nghẽn họng bởi câu nói vô duyên kia.
What is the translation of "ga trải giường" in English? vi ga trải giường = en. volume_up. bedsheet. Translations Translator Phrasebook open_in_new. VI.
Anh Định thả lỏng tay, thờ mạnh ra vài cái rồi rũ rũ người để mồ hôi tuôn xuống hết rồi nằm lăn ra giường. ngửa mặt lên trần phòng mà thở hổn hển, hai múi ngực vuông vức chà bá của anh phập phồng lên xuống. Anh Đức xoay người lại, ngồi lên hạ bộ anh Định
Chương 34. Cô bị dồn từng bước một đến góc tường, sự kiêu ngạo và tự tôn cũng không thể nào duy trì được nữa. Nước mắt như những viên ngọc bị đứt không ngừng rơi xuống, cho đến tháng trước, cô mới xác định được rằng tám năm trước cô và Giang Thành Ngật
Anh Tuyền nhe răng cười rồi đi ra sau, anh Định đâm anh Hỉ mất sức quá nên đè anh Hỉ xuống sát giường rồi nằm trên người anh, tay chống xuống giường mà nhấp cặc vào uỳnh uỳnh uỳnh, cái mông săn chắc của anh Hỉ cứ nẩy người anh Định ra thì anh lại cố dập xuống
Rule Of Thumb Dating Age Difference. He climbed into bed beside her and blew out the set the book down on the bed beside Fiona's free thoảng em nằm trên giường bên cạnh Krystal đang ngủ trước khi về phòng[ để cô ấy ngủ].Sometimes I lay on the bed next to Krystal sleeping before leaving the room[to let her sleep].Sau đó, Asuna đang nằm trên giường bên cạnh cô đã suy nghĩ một lúc, trước khi nói,Then, Asuna who was lying on the bed beside her had thought for a moment, before speaking,Ngay sau đó, ông đã ngỏý liệu mình có thể được di chuyển tới giường bên cạnh cửa when an opportunity presented itself,he asked if he could be moved to the bed next to the ran into the room, and flung myself on the bed beside my mother, and saidLuật đã chuẩn bị trong Hal lớn mịn vàLaw had prepared in the larger Hal smooth andhad put in a bed next to the đôi khi họ có thể lây nhiễm cho một người bằng cách ngãOnly sometimes they can infect a person by falling on bed linens andmoving to the one who will lie on the bed thực sự muốn vỗ lưng ít nhất,I really wanted to pat his back at least,Kaguya- senpai cúi thấp người trên giường bên cạnh Kazuki và tiến đến gần cậu trong tư thế lowered her body on the bed besides Kazuki and came near him closely while dụ, bạn có thể nằmtrên giường với giao diện đám mây và đối tác của bạn nằm trên giường bên cạnh bạn không thể tưởng tượng được tất cả những gì bạn mô phỏng thực tế tại thời điểm can then, for example,lie on your bed with a brain-cloud interface and your partner lying on the bed next to you cannot imagine at all what realistic simulation you are at that ấy thực tế đã rơi vào tình yêu của mình, anh ấy đã thể hiện tất cả tìnhyêu mà anh ấy có thể tập hợp được và đây là nửa đêm với anh trai đang ngủ ở giường bên cạnh!He practically fell all over himself giving out all the love he could muster-and here it was the middle of the night with his brother sleeping in the next bed!Ông nói với vị linh mục rằng trong khi ông ở đó, cảm thấy trống rỗng và vỡ chiếc bình cạnh giường của mình và đổ nó told the priest that while he was there, feeling empty and disillusioned,the man in the next bed asked him to remove his bed pan and empty có khi tỉnh dậy vànhớ nhung trọng lượng chưa bao giờ đè nặng lên phần giường bên cạnh hắn, nhớ nhung rất nghiêm túc sức nặng những cử chỉ nàng chưa bao giờ làm, cả phần phi trọng lượng của phi cánh tay quàng qua bộ ngực quá thật của hắn, khiến cho những sự nhớ nhung góa bụa này còn thuyết phục hơn, và nỗi đau của hắn còn thật hơn would wake fromsleep to miss the weight that never depressed the bed next to him, remember in earnest the weight of gestures she never made, long for the un-weight of her un-arm slung over his too-real chest, making his widower's rememberences that much more convincing and his pain that much more lie down on the bed next to Mrs. smelled her perfume then and felt her slide in bed beside cứ khi nào có thể, hãy sử dụng trang trí tường để neo từng khu vực chức năng riêng biệt trong không gian của bạn,chẳng hạn như phía trên giường, bên cạnh một số chỗ ngồi và trong không gian thay quần possible, use wall decor to anchor each of the distinct function areas in your space,Bất cứ khi nào có thể, hãy sử dụng trang trí tườngđể neo từng khu vực chức năng riêng biệt trong không gian của bạn, chẳng hạn như phía trên giường, bên cạnh một số chỗ ngồi và trong không gian thay quần possible, use wall décor to set themood for each of the distinct function areas in your space, like above the bed, beside some seating and in the dressing got out of her chair and went to sit beside Carrie on the put her hands down on the bed by my shoulders and kissed my ra,hãy mặc quần áo chạy bộ để ngủ hoặc để chúng trên giường bên cạnh sleep in your running clothing or keep them next to you in bed.
Aristide sẽ không đưa cô lên giường mà không kết hôn với cô ấy trong trường hợp would not take her to bed without marrying her in that cải trang thành chồng của Alcmene để lừa cô lên giường với anh disguised himself as Alcmene's husband in order to trick her into bed with chết của Mutharika đã dẫn đến cuộc khủng hoảng hiến pháp ở Malawi.[ 1] Cô lên giường nghỉ ngơi ngay sau death led to the constitutional crisis in Malawi.[3] She went on bed rest shortly ra hiệu cho Percy rời khỏi căn phòng trước khi anh thả cô lên motioned for Percy to leave the room before he dropped her on the cả Jack cũng cảm thấy đang cómột điều bất thường và nó nằm xuống gần Laura khi cô lên Jack felt that something was wrong,Vì đó là cách biểu đạt khác của anh tatôi muốn cùng cô lên giường, đừng kéo dài thời gian đây là một thời điểm khác, không gian khác,tôi sẽ mang cô lên giường với tôi và làm tình với cô trong nhiều ngày,” giọng anh chậm và sâu và đầy nhiệt this were a different time, a different place,I would take you to bed with me and make love to you for days,” he said, his voice slow and deep and khi Tatsuya kết thúclời giải thích, tới phần cậu đặt cô lên giường và ra ngoài lấy một can nước, gương mặt Miyuki hoàn toàn mất hết vẻ hồng the time when Tatsuyafinished explaining up to the part where he laid her in bed and went out to get a jug of water, Miyuki's face completely lost its phía Katie thì vẫn chưa thấy có chút ánh sáng nào,và anh phát hiện ra rằng anh đang tiêu phí thời gian nghĩ về chuyện làm thế nào để kéo cô lên giường cũng nhiều như là chuyện kéo cô về làm đồng had yet to see the light,and he found himself spending as much time thinking about getting her into bed as getting her on his Wulff làm chứng rằng cô là một cô hầu bàn khi Weinstein mời cô đọc cho một vai diễn điện ảnh tại nhà anh,OTHER WITNESSES- Tarale Wulff testified that she was a waitress when Weinstein invited her to read for a movie role at his home,Tarale Wulff làm chứng rằng cô là một cô hầu bàn khi Weinstein mời cô đọc cho một vai diễn điện ảnh tại nhà anh,Tarale Wulff testified that she was a waitress when Weinstein invited her to read for a movie role at his home,Was that the only reason you invited yourself into my bed last night?Định mệnh có thể đem cô đếnvới anh, nhưng anh sẽ là người đưa cô lên giường might have brought her to him,but he would be the one getting her into his he lays her down on his bed and tells her not to move.
Hôm nay anh mặc một bộ quần áo thể thao của Nike*, khuôn mặt trông rất sáng sủa, anh từ từ đi đến gần cô, khẽ nói "Em có muốn anh mặc giúp không?"*Nike hãng đồ thể thao, gồm có quần áo, giày dép...Lục Yên nở một nụ cười, hạ mắt xuống, nhẹ nhàng nói "Không cần mặc đâu."Tạ Đạo Niên cúi đầu xuống hôn vào môi cô, Lục Yên đặt hai tay qua cổ anh, Tạ Đạo Niên đặt tay lên eo cô rồi kéo cô sát vào anh, hai người hôn nhau kịch liệt ở phòng nắng chiếu vào khe hở giữa hai người, khiến không khí trong phòng càng nóng thêm, đôi môi của họ như hòa vào nhau, đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau, cuốn mút đến từng kẽ răng, một lúc lâu sau, khi hai đôi môi tách nhau ra thì có một sợi chỉ bạc được kéo người nhìn nhau, đều nhìn thấy ngọn lửa đang bùng cháy trong mắt của đối kéo khóa áo khoác của anh xuống, sau đó cởi ra, kéo anh vào phòng của cửa phòng được đóng sầm lại, phòng khách được trả lại sự yên tĩnh......Căn phòng chỉ sáng lờ mờ, rèm cửa màu vàng nhạt hơi lay xông tinh dầu thả ra từng đợt khí, cả căn phòng tràn ngập hương giá sách không chỉ có sách, mà còn có cả một số giấy chứng nhận của các cuộc thi, và còn có rất nhiều gấu bông được bày trên ra ở góc phòng cũng có rất nhiều gấu bông, tất cả đều là chiến lợi phẩm do cô chơi gắp thú mà có của Lục Yên vẫn còn ướt, lúc này thân dưới của cô đang trần truồng, hai chân đang quàng qua eo anh, các cúc áo trên áo sơ mi trắng của cô đã được mở tung ra, đang ngồi trên đùi của Tạ Đạo Niên, nhấp nhô lên nụ hồng trên bầu ngực ẩn ẩn hiện hiện qua lớp áo sơ mi trắng, theo động tác của cô, vạt áo thỉnh thoảng bị kéo ra, cùng với một đôi chân trắng nõn, nhìn rất quyến đặt tay lên đùi của cô, cái mông căng tròn của cô từng đợt từng đợt nhấp nhô lên mại, căng tròn, ấm áp, xiết chặt, khiến anh say thì trần như nhộng, còn cô thì nửa kín nửa ấn người xuống, ghé vào tai anh, nói, "Ăn no rồi lại sinh ra ham muốn*." *ăn no rồi lại sinh ra ham muốn từ gốc là "饱暖思淫欲" = bão noãn tư dâm dục hán việt, thành ngữ Trung Quốc, có ý nghĩa là, Khi ăn no rồi sẽ sinh ra lòng ham muốn, "ham muốn" ở đây là chỉ việc làm không tốt, ham muốn không tốt, khiến người ta mê muội, buông thả, không thể thoát ra được.Anh nở nụ cười, xoay người lại, ép cô nằm xuống, úp mặt vào giữa bộ ngực sữa của cô, "Nói rất đúng."Lớp vỏ bánh của sủi cảo bị xé ra, nước canh chảy ra, khi nhai thịt tôm thì vừa mềm vừa Yên nằm ở trên giường, áo sơ mi trắng bị mở rộng ra, lộ ra bộ ngực đầy đặn trắng nõn, anh dùng tay nắm lấy nó, nhưng không nắm hết bằng một tay được, dịch ngọt ở giữa hai bắp đùi càng chảy ra nhiều hơn, vừa trơn vừa mềm, anh mút mạnh."Ưm ~ "Tạ Đạo Niên dùng lưỡi chơi đùa quả anh đào nhỏ của cô, Lục Yên ngửa đầu lên, hơi thở dồn dập, các ngón tay nắm chặt vào mái tóc của anh, anh ôm chặt lấy bắp đùi của cô, miệng mút ngày càng mạnh, dường như đang ăn một món ăn vô cùng ngon."Có ngọt không?"Anh buông tha cho bộ ngực của cô, cười nói, "Rất ngọt."Anh đè hai chân cô lại, dùng lực đâm ngày càng mạnh, Lục Yên vì động tác đâm mạnh của anh mà người bị đẩy đến mép giường, bàn tay nắm chặt lấy ga giường, một tia nắng chiếu vào bộ ngực đang nảy lên không ngừng của cô, nhìn rất vui phòng bắt đầu có tiếng nước nhóp nhép vang lên, dường như đang "khuấy" cái gì đó, âm thanh khiến người nghe vô cùng xấu hét lên, "Trường Canh ~, thật là tuyệt vời, dùng lực mạnh hơn chút nữa."Thấy cô vươn đầu lưỡi ra, Tạ Đạo Niên cùi người xuống ngậm cái lưỡi thơm tho đó vào miệng mình, bên dưới vẫn tiếp tục ra vào không ngừng, cơ thể hai người như quyện vào nhau, nhấp nhô lên xuống, tay anh liên tục vuốt ve khắp cơ thể của Đạo Niên chống hai tay xuống giường, sau đó cầm hai chân cô vòng qua eo anh, "Tiểu tao hóa*, kẹp chặt."*tao hóa được sử dụng để miêu tả phụ nữ có ý nghĩ tương đối phóng đãng, dâm đãng, quyến rũ, thông qua cơ thể để trêu trọc người khác giới, có ham muốn tình dục tương đối mạnh; Cũng được coi là lời đùa giỡn thân mật giữa hai người yêu nhau. Yang Ai biết từ nào thuần Việt thay cho từ "tao hóa" này thì bình luận bên dưới ngay để ta thay nhá Hai chân Lục Yên lập tức kẹp chặt eo của anh lại, để mặc anh đâm vào rồi lại rút ra, nơi đó vừa ấm áp vừa ướt át, rất thuận tiện cho việc ra ra vào vào."A ~ Sao em lại có thể ấm áp như này? Đúng là dâm đãng*?" Nói xong liền bóp mạnh vào một bên ngực của cô.*dâm đãng từ gốc là "浪" = lãng hán việt, có nhiều ý nghĩa 1 - dâm đãng; 2 - phòng tình vạn chủng, dịu dàng động lòng người; 3 - lẳng lơ, quyến rũ, phóng đãng, ở phương diện tình dục khá là cởi mở, buông thả...Cô nhích người lên hôn anh, "Cho anh hết đó, em là của anh mà." Tạ Đạo Niên dùng tay ghì mặt cô xuống, xoay qua một bên, đưa đầu lưỡi vào chơi đùa trong lỗ tai của cô, Lục Yên thét lên một tiếng chói tai, huyệt non càng thêm ướt át, "Trường Canh, đừng liếm chỗ đó, em sắp phát điên lên rồi."Anh không nghe theo lời của cô, ghìm chặt hai tay của cô lại, gậy thịt vẫn tiếp tục đâm mạnh vào rồi lại rút ra, hai cánh hoa bên dưới của cô liên tục mở ra rồi lại khép lại, chật vật ngậm lấy gậy thịt của anh, Lục Yên mở hai bắp đùi ra, nhìn thấy nơi đó đang bị động tác ra vào của anh "hành hạ" vô cùng mạnh bạo, cô run rẩy hét lên, "Sắp hỏng rồi, huyệt nhỏ sắp hỏng rồi."Anh thở mạnh ồ ồ, ôm cô lên, "Sao có thể hỏng được chứ? Đều đã "Làm" nhiều lần như vậy rồi, nó vừa sâu vừa ẩm ướt, lại co giãn tốt, không hỏng được đâu."Bộ ngực của cô áp lên lồng ngực của anh, Lục Yên nhìn thấy đôi mắt của anh sáng rực lên, liên tục thở dốc bằng miệng, nhìn vừa đáng yêu vừa thương xót, không nhịn được liền đặt một nụ hôn lên bầu mắt của nói của cô run rẩy, "Anh khơi dậy bản năng làm mẹ* của em đó."bản năng làm mẹ* từ gốc là "母性大发" = hán việt nhân mẫu đại phát, đây là một câu nói của người Trung Quốc, khi một cô gái nói với chàng trai câu này thì có nghĩa là khi cô ấy nhìn thấy chàng trai đó liền muốn đặc biệt chăm sóc chàng trai đó.Anh nở nụ cười, "Vậy người con trai này có làm em thích không?"Anh mà cũng nói ra được những lời như này, huyệt non của Lục Yên không nhịn được liền xiết chặt lại, anh hít vào một hơi thật sâu, "Thật muốn chết mà!"Lục Yên ngồi dậy, nhếch mông lên, dùng tay đánh lên đó hai cái, dịch ngọt vẫn đang chảy ra ở nơi đó, cô nói, "Nào, mau đến đây.""Dâm đãng!""Mau đến nào."Cây gậy thịt của Tạ Đạo Niên cương cứng đến mức khiến anh đau nhói, anh cúi người xuống cắn vào cái mông căng tròn của cô, Lục Yên rùng mình một cái, sau đó bật cười nằm úp xuống giường, anh nằm đè lên người cô, thuận lợi đưa vật nam tính vào, Lục Yên rên lên một tiếng, hai tay bị anh vắt chéo kéo về phía sau, mạnh mẽ ra vào."Trường Canh.... Chậm lại.... Chậm lại đi.""Vậy em có thích như này không?""Thích, rất thích."Sự dâm đãng của cô khiến cả người Tạ Đạo Niên muốn bùng cháy, anh bóp mạnh vào mông của cô, cái mông liên tục nhích lên phối hợp với động tác của anh, cả người Lục Yên đều đổ mồ hôi, mái tóc chẳng khác gì lúc chưa gội, cô khóc nức nở, sự sảng khoái sắp bao trùm lên người cô, vách tường bên trong xiết chặt lại, cô nghe thấy anh kêu rên lên một tiếng thỏa mãn, gậy thịt co giật, run rẩy mấy cái, cô cảm nhận được một dòng chất lỏng cực nóng, từ từ "rót" vào huyệt tay của Tạ Đạo Niên chống về phía trước, cô bị anh nhốt vào trong lồng ngực, mồ hôi trên cơ thể hai người hòa quyện vào người nằm xuống giường, trao nhau ánh nhìn đắm đuối, anh kéo cô lại gần, tặng cho cô một nụ hôn gái ngốc!
Úc Hàn Yên giận đến nghiến răng. Cô nghiêng đầu, cắn một cái lên cổ Lăng Diệp, hàm răng kiên cường nghiến vào da thịt mềm mại của anh không chút thương tiếc. Mùi máu tanh trên môi và răng cô thông qua các dây thần kinh truyền lên đại Diệp nhận ra động tác của cô, anh nhếch nhếch môi như không có việc gì xảy ra, bước lên lầu, để mặc cô phát tiết. Mỗi lần thấy cô bị mình làm cho tức giận đến phát điên lên, tâm tình của anh lại thấy vô cùng cùng Úc Hàn Yên vẫn không đủ ác độc cắn vào động mạch cổ anh. Cô cực kỳ khinh bỉ sự thiện lương này của mình. Cô cắn cổ Lăng Diệp cho đến khi tức giận trong người dần dần hết hẳn mới buông ra."Đủ rồi sao?" Anh đặt cô lên giường, đè lên người cô, nhìn đôi môi đỏ hồng bởi vì dính máu mà trở nên mê hoặc đến dị thường, anh dùng giọng hơi khàn khàn Úc Hàn Yên bị Lăng Diệp đè lên, trong nháy mắt cô đã cảm thấy bộ phận nào đó trên người anh thức tỉnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt chớp chớp không dám nhìn anh. Đối với vấn đề anh đưa ra, cô cũng chỉ chọn cách im mắt màu xanh lam của Lăng Diệp dán chặt lên mặt Úc Hàn Yên. Anh nhìn cô chằm chằm giống như nhìn một con mồi. Đột nhiên anh cúi người xuống, dùng đầu lưỡi liếm láp môi cô một cách dịu dàng. Anh cẩn thận như vậy, ngọt ngào như vậy, giống như đang nâng niu báu vật, lại giống như đang vuốt ve người yêu của Hàn Yên chưa từng có bạn trai, cũng chưa từng có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với người khác, Lăng Diệp là một trường hợp ngoại lệ. Lúc này cô như con chim non chịu đựng sự tấn công dịu dàng của Lăng Diệp. Mặc dù Lăng Diệp cũng chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác, nhưng trong lĩnh vực này, đàn ông trời sinh đã chiếm thế trội rồi, cho nên không cần thầy dạy cũng dễ dàng biết Diệp thấy đôi mắt đẹp của Úc Hàn Yên híp lại, thân thể cô cũng thả lỏng hơn, ánh mắt anh lóe lên một nụ cười thích thú. Hai tay anh đè chặt tay cô xuống giường, đồng thời cái đầu nhanh chóng di chuyển xuống dưới. Động tác liền một mạch, không dây dưa dài dòng chút nào, chờ đến khi Úc Hàn Yên kịp phản ứng lại, thì Lăng Diệp đã đang hôn lên điểm phấn hồng trước ngực cô rồi."Lăng Diệp!" Úc Hàn Yên xấu hổ vì mình có thể bị “chảy nước”. Tay chân cô đều bị tay chân người kia áp chặt, cử động cũng không cử động được, nhưng cô không cam lòng để cho tùy ý nhấm nháp mình. Cô vừa giận vừa xấu hổ kêu Diệp thờ ơ, ra sức dây dưa, tiếp tục động tác dịu dàng của Hàn Yên không thể khống chế được phản ứng của cơ thể, đành lạnh lùng nói "Đừng để tôi phải hận anh."Lăng Diệp ngẩng đầu lên, thấy sự quyết liệt trong mắt cô nhất thời anh trở nên luống cuống. Anh lập tức buông Úc Hàn Yên ra, đứng ở một bên giường đưa lưng về phía cô nói"Thật xin lỗi". Nói xong đóng cửa rời đi. Úc Hàn Yên nằm thẫn thờ trên giường một lúc, sau đó đứng dậy mặc bừa một bộ đồ mặc ở nhà đi ra ngoài. Lúc đi qua cánh cửa thư phòng, cô dùng giọng rất nhẹ nhưng không cho từ chối nói "Tôi ra ngoài đi dạo một chút."Lăng Diệp đang đứng trước cửa sổ sát đất, đưa lưng về phía cửa ra vào cũng không lên tiếng ngăn cản, bởi vì anh biết, cô nhất định sẽ về. Nếu đã như vậy, cứ để cô đi giải sầu cũng chẳng là một khu biệt thự cực kỳ yên tĩnh, dưới ánh trăng cùng ngọn đèn chiếu sáng, Úc Hàn Yên đi dọc theo con đường. Cơn gió nhẹ nhàng mang theo mùi hương hoa dịu nhẹ thổi vào người cô, làm tan đi những phiền muộn trong dừng lại, nhắm mắt đón từng cơn gió dễ chịu thổi đến, rồi khẽ ngẩng đầu lên, hít một hơi thật sâu. Đúng! Chính là cảm giác này - hơi thở tuyệt vời của cuộc sống. Cô mở đôi mắt còn sáng hơn cả sao ra, cười mãn nguyện, lộ đôi lúm đồng tiền như hoa, không biết đã làm say mắt một một chiếc xe dài ở phía xa xa, trong tay Nhan Hạo đang cầm chiếc ống nhòm nhìn thấy hình ảnh này, hắn nhếch miệng lên lộ ra một đường cong mê hoặc lòng người, sau đó ra dấu tay bảo tài xế đi gần đến chỗ Úc Hàn Hàn Yên thấy có hai chiếc xe đang tiến đến gần, liền dịch vào ven đường, tiếp tục ung dung tản bộ, lại không ngờ hai chiếc xe kia chạy đến trước mặt cô thì dừng lại. Cô khẽ cau mày, nhìn về phía bốn người đàn ông đang đi tới gần mình."Úc tiểu thư, chủ nhân chúng tôi cho mời cô." Một người đàn ông trong số đó cúi người, ra tư thế “mời” Hàn Yên nhíu mày. Đây không hẳn là một lời mời đơn giản như vậy đi. Cô bình tĩnh đứng nguyên tại chỗ, thờ ơ hỏi"Chủ nhân các anh là ai?" Thân phận cùng với khuôn mặt hiện tại này cô, chỉ mới dùng được một tháng, hơn nữa, cô tự nhận thấy trong thời gian này cô cũng chưa gây ra chuyện gì, tại sao bọn họ lại nói chủ nhân của bọn họ tìm cô?"Chủ nhân chúng tôi đang ở trên xe, Úc tiểu thư qua đó sẽ biết."Úc Hàn Yên vẫn không nhúc nhích, khẽ cười nói"Để thể hiện sự thành ý của hắn, bảo hắn ra đây gặp tôi."Nhan Hạo nghe xong, trong mắt lóe lên tia hứng thú. Hắn không ngờ, cô bị bốn tên đàn ông mặt đằng đằng sát khi vây quanh mà vẫn không có chút sợ hãi nào, thậm chí còn dám ngang nhiên khiêu khích đối phương."Hỗn xược! Đi cũng được, không đi cũng phải đi." Người kia mặt lạnh quát lên, đồng thời ra tay định bắt Úc Hàn Yên, ép cô đến gặp Nhan Hạo. Nhan Hạo là người cực kỳ thích sạch sẽ, hắn không thích người khác động chạm vào thứ gì của hắn. Úc Hàn Yên là người hắn nhìn trúng, dĩ nhiên cũng thuộc sở hữu của hắn. Chính vì vậy, trước đó hắn cũng chỉ bảo thuộc hạ đi “mời” cô tới đây, chứ không bảo đi “bắt” cô đến đây. Trong đôi mắt nhỏ dài của hắn tóe ra tia lửa, định lên tiếng ngăn chặn hành vi của thuộc hạ, nhưng chuyện xảy ra tiếp đó đã khiến phải đem lời định nói ra nuốt vào trong cổ tức giận trong lòng Úc Hàn Yên vừa mới được thổi tan, lại bị ập đến. Lúc này cô cực kỳ khó chịu, vô cùng, vô cùng khó chịu! Bị Lăng Diệp ra sức đè ép đã là quá lắm rồi, vậy mà ngay cả con chó con, con mèo con cũng dám la ó với cô, thậm chí còn đòi ra tay với cô. Mẹ nó! Không giáo huấn bọn họ, cô thề cô không phải là người Hàn Yên dùng lực tì hai chân xuống đất, sau đó tung người lên một độ cao không thể tin được. Cô giang hai chân thẳng ra, mỗi chân đá vào một bên cằm của hai tên đang muốn động thủ với mình. "Bộp!" Hai tên ngã lăn xuống đất. Sau đó, không để cho hai tên còn lại có thời gian ra tay hành động, trong chớp mắt cô lao đến bên một tên, đá vào lồng ngực hắn, vả một cái, đảo tay thêm một cái duy nhất còn lại đang đứng yên thấy thế, vội lao về phía Úc Hàn Yên. Úc Hàn Yên cười khinh miệt, tiến về phía đối phương, tung người lên vuông góc với bả vai hắn, hai chân kẹp chặt cổ hắn, “rắc” kết Hàn Yên vỗ vỗ tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy một người đàn ông tóc vàng, mắt màu lam từ chiếc xe dài đi ra. Trong đầu cô nhanh chóng tìm kiếm thông tin về người “chủ nhân” này. Chẳng lẽ là người đứng đầu dòng Nhan gia?Bốn tên bị đánh cho tơi tả trên mặt đất nhìn thấy hắn toát mồ hôi lạnh, vội vàng vùng vẫy đứng dậy, sau đó khom lưng cúi đầu cung kính hô "Chủ nhân.""Tự mình chịu phạt đi." Nhan Hạo lườm bọn họ, lạnh nhạt nói."Vâng." Bốn người đều không dám oán thán câu nào, không hẹn mà cùng Hàn Yên tuân theo nguyên tắc "Địch không động ta, ta không động. Địch muốn động ta, ta sẽ ra tay trước", im lặng theo dõi diễn biến tình Hạo đi tới cách Úc Hàn Yên khoảng một mét thì dừng lại, lịch thiệp tự giới thiệu mình"Úc tiểu thư, tôi là Nhan Hạo."Úc Hàn Yên nhíu mày, lạnh nhạt nói "Tôi không quen biết anh." Tại sao người đứng đầu Nhan gia lại xuất hiện trên địa bàn của bang Liệt Diễm?
Trời vừa hửng sáng, Trì Thư Ý đã tỉnh dậy. Ngón tay cô hơi cử động, cũng nhận ra anh đang nắm tay cô. Là sự ấm áp thân quen ấy, xúc cảm quen thuộc ấy, là bàn tay không biết đã bao bọc lấy tay cô lần. Cô chỉ cử động một tí mà anh, vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi trên chiếc ghế đặt cạnh giường đã choàng tỉnh theo. “Thất Thất? Tỉnh rồi à?” Anh dịu giọng hỏi. Trì Thư Ý gật đầu, giọng khi vừa tỉnh ngủ có hơi ráo hoảnh, “Sao anh lại ngồi đó mà không lên giường ngủ thế?” Anh khom người xoa đầu cô, “Anh vừa về ít lâu, thấy em có vẻ ngủ ngon quá nên sợ đánh thức em.” “Còn đi nữa không?” “Không, lát nữa là đến giờ làm họ sẽ đến.” “Anh có muốn lên đây ngủ thêm chút không?” Cô kéo tay anh, dịu dàng nói “Lát họ đến em sẽ gọi.” Mộ Cảnh Thời cười cười ngồi xuống giường, một tay ôm lấy bả vai cô, một tay giữ lấy gò má trái cô, cúi đầu hôn lên bờ môi cô. Sau nụ hôn triền miên đến độ nhọc nhằn ấy chấm dứt, má cô hây hây đỏ mà vẫn tỏ vẻ bình thản hỏi anh “Thế anh có ngủ không? Nếu không nghỉ ngơi thì lát họ sẽ đến luôn đấy.” “Có.” Mộ Cảnh Thời đứng lên cởi áo blouse trắng anh mặc vào để trực đêm trong bệnh viện vắt lên lưng ghế ngồi rồi nằm lên giường bệnh cùng cô, ôm cô và nhắm mắt nghỉ ngơi. Cô thở dài trong vòng tay anh, dường như vẫn đang canh cánh gì đó. Mắt Mộ Cảnh Thời vẫn nhắm nghiền, làn môi mỏng khẽ nhếch lên, khàn khàn hỏi “Nghĩ gì thế?” Cô ngạc nhiên, sau đó chán nản thấy rõ, bất ngờ ngẩng đầu lên, cắn chuẩn vào ngay cằm anh. Anh cười bất lực, “Sao đấy?” “Sao anh cứ đoán được nỗi lòng em mãi thế?” Trì Thư Ý “lên án” đầy ấm ức. “Em nói xem mình có ngốc không hả?” Mộ Cảnh Thời cọ góc mặt mình vào bên tai Trì Thư Ý, “Đương nhiên là vì anh hiểu em nên mới luôn đoán được em đang nghĩ gì.” “Vậy anh…Biết em định nói gì ư?” Cô hỏi. “Cũng tàm tạm.” “Vẫn không đi ạ?” Cô níu lấy quần áo anh. “Không đi.” Câu trả lời chắc nịch. “Nhưng mà…” “Anh không thể để em lại, cứ gửi quà sang là được, họ sẽ hiểu thôi.” Mộ Cảnh Thời còn không đợi cô nói hết, “Thất Thất, nghĩ cho bản thân được không em? Anh rất sẵn lòng để em ích kỷ, làm ầm làm ĩ với anh, bám dính anh không cho anh đi, chứ không hề muốn thấy em phải quan tâm đến cảm xúc của người khác ngay cả khi đang dưỡng bệnh thế này.” “Em không cần hiểu chuyện đến vậy trước mặt anh, cũng đừng cố tỏ ra kiên cường, em có thể gây sự vô cớ, có thể ngang ngược buông thả, có thể làm hết những chuyện mình muốn làm, chứ đừng yên lặng tự gặm nhấm từng nỗi uất ức mình mang như thế.” “Em không hề muốn anh rời khỏi em, vậy mà lại nhất quyết khuyên anh đi cho bằng được, làm thế sẽ dễ chịu hơn à?” Trì Thư Ý nghe anh cứ thao thao bất tuyệt như thế thì bắt đầu thấy bối rối… “Anh Cảnh Thời…” “Em tự hỏi lại bản thân xem có thật sự muốn anh đi, hay là không?” Cô mím môi. “Hử?” Ngón tay Mộ Cảnh Thời nhẹ nhàng sượt qua gò má cô, cuối cùng giữ cằm cô, buộc cô phải ngẩng mặt lên đối diện với mình, “Nói thật nghiêm túc cho anh nghe xem nào.” Cô cắn môi dưới, trầm tư cả một lúc lâu rồi vươn tay bắt lấy cổ tai anh, lí nha lí nhí nói “Không muốn…Không muốn rời xa anh.” Anh xoay người đè cô xuống, bàn tay to trông rõ đến từng khớp xương ôm hờ sườn mặt cô, hôn cô đầy dịu dàng. Hai người thật sự quên khuấy chuyện giờ giấc. Chuyện mi nhau trên giường…Không phải là chuyện nên công khai. Song…Cũng chả thể ngăn người ta đẩy cửa vào phòng thăm bệnh. Tiếng la điếc cả tai của Diệp Bắc Bắc đã thành công cắt ngang buổi sáng tốt đẹp của anh, Mộ Cảnh Thời thề rằng bé con nằm dưới người mình đã cứng còng cả người trong tích tắc. Dù Diệp Bắc Bắc la theo bản năng nhưng vẫn phản ứng lại rất nhanh, cô nàng cuống cuồng lùi ra ngoài, đóng sầm cửa, còn không quên chặn Đường Trinh Thục tay xách theo đồ ăn định bước vào lại. Mộ Cảnh Thời bước xuống giường, giúp cô chỉnh phần gối kê cao lên, mặt mày Trì Thư Ý đỏ bừng, nhíu mi mở miệng “Em có làm gì đâu chứ!” Mộ Cảnh Thời bật cười, “Chắc hiểu lầm thôi.” Cô nghĩ đến chuyện Bắc Bắc sẽ hiểu lầm, chắc mẩm bản thân sắp không biện minh nổi nữa thì bèn thẹn quá hoá giận “ụp nồi” cho anh “Đều tại anh hết…Làm thế làm chi…Giờ em biết giải thích sao đây!” Anh thấy mình rất là vô tội “Thất Thất, là em bảo anh lên giường.” Trì Thư Ý “…” “Đừng nói gì hết!” Mộ Cảnh Thời nhìn cô sắp tức hộc máu đến nơi thì không nhịn được cười ra tiếng, “Được rồi, đừng giận, để anh mời hai người họ vào.” Dù sao Đường Trinh Thục cũng đã sống nom nửa đời người, chuyện cũng không có gì đáng nói, hai đứa nhỏ này đã sống chung với nhau luôn rồi mà, sáng sớm “vận động” chút cũng là chuyện thường tình… Còn Diệp Bắc Bắc thì vẫn luôn treo nụ cười trông đến là gian trá trên môi, không biết còn đang nghĩ tới chuyện quái quỷ gì nữa. Bốn người trong phòng đều coi như không có chuyện gì xảy ra, trước tiên Mộ Cảnh Thời dìu cô đến phòng vệ sinh rửa mặt rồi đỡ cô trở lại giường sau đó cảm ơn Đường Trinh Thục đã mang đồ ăn đến, anh đút cô ăn đẫy bụng rồi mới bắt đầu tự ăn bữa sáng. Diệp Bắc Bắc và Đường Trinh Thục ngồi chưa được bao lâu thì Tiêu Khải Triết đi cùng Diệp Văn Huệ đến bệnh viện thăm nom Trì Thư Ý. Tiêu Khải Triết đặt hoa tươi và rổ trái cây sang một bên rồi đứng cạnh mẹ mình, cúi đầu nhìn cô vừa nói vừa cười mẹ mình mà không dời mắt đi phút giây nào. Nếu không phải mắt cô vẫn đang bị băng gạc che đi thì Tiêu Khải Triết chắc chắn đối mắt hoa đào xinh đẹp kia sẽ sáng trong vời vợi, long lanh ngân ngấn nước, cũng sẽ ánh lên tia sáng dịu dàng say lòng người. Mộ Cảnh Thời vào phòng vệ sinh rửa bát, vừa trở ra đã bắt gặp một người đàn ông khác đang nhìn chằm chằm vào cô. Hay thật nhỉ. Song anh cũng không hề tỏ ra bất mãn hay phản ứng gì gay gắt mà chỉ bước đến cất hộp cơm đi, gật nhẹ đầu với Tiêu Khải Triết xem như chào hỏi, Tiêu Khải Triết cũng lịch sự gọi một tiếng bác sĩ Mộ. Anh ta nhìn người điềm tĩnh chín chắn, thậm chí có thể nói là lạnh lùng trước mặt mình, chợt nghĩ đến tin nhắn Bắc Bắc từng gửi [Nếu hai người họ không gặp lại nhau thì em còn nghĩ có khi cả hai thà cô độc cả đời còn hơn là chịu mở lòng với người khác đấy.] Đến cả cô nàng thần kinh thô như Diệp Bắc Bắc còn nghĩ thế thì ắt hẳn tình cảm giữa hai người họ là thứ tình cảm kiên cố bất thối chuyển, là thứ tình cảm khó ai có thể xen vào. Thời gian không thể chia rẽ họ, tháng năm cũng nào chuyển lay nổi. Có lẽ cả đời cũng sẽ không bào mòn đi được dù chỉ một chút. Bắc Bắc đã bảo là [Gặp lại], thế tức là họ đã quen từ trước rồi. Vậy lẽ nào bác sĩ Mộ trở thành bác sĩ là vì Thất Thất ư? Trước khi biết bác sĩ Mộ ở cạnh Thất Thất, anh ta vẫn luôn nghĩ tình địch lớn nhất của mình là anh họ, hoá ra anh vẫn luôn hiểu lầm. Khi biết bác sĩ Mộ tự tay phẫu thuật cho cô, anh chợt nhận ra, tình cảm giữa hai người này là kiểu tình cảm khăng khít nhất, là tình cảm chẳng hề có vách ngăn hay khoảng cách. Họ không thể sống thiếu nhau, nếu thiếu đối phương, có lẽ sẽ không chết, nhưng sẽ đeo lên một lớp mặt nạ mà sống hết cả đời. Sự dịu dàng và ân cần bác sĩ Mộ dành cho Thất Thất hoàn toàn trái ngược với tánh thờ ơ lạnh nhạt thường ngày của bác sĩ Mộ, còn Thất Thất sau khi ở cạnh bác sĩ Mộ thì hoàn toàn không hề bài xích gì mà luôn mở rộng vòng tay, thật lòng thật dạ. Hoá ra cô vẫn sẵn sàng để người khác nắm tay. Sau khi Tiêu Khải Triết và Diệp Văn Huệ rời đi, Mộ Cảnh Thời mới bước đến ngồi cạnh cô, cười trêu “Có định dỗ anh không đấy?” “Vâng?” “Anh ghen rồi.” “…” Trì Thư Ý nào ngờ anh Cảnh Thời của cô sẽ dùng cái giọng nghiêm túc như này để nói với cô mình đang ghen, cô muốn nhìn vẻ mặt bây giờ của anh quá đi mất, chắc sẽ đáng yêu lắm nhỉ? Thế là Trì Thư Ý tự tưởng tượng một hồi, không nhịn được mà bật cười “Hứ…Anh đừng thế chứ, phạm quy lắm đấy nhé.” “Hửm?” Anh cúi người ôm chầm lấy cô, khàn giọng thầm thì “Thất Thất à.” Cô thế mà nghe ra chút ấm ức, thậm chí còn cảm thấy anh đang bắt đầu làm nũng với mình là thế quái nào?! Mộ Cảnh Thời yếu ớt thở dài, “Anh nói thật, anh đang ghen lắm đấy.” Trì Thư Ý “…” “Vậy anh nói em nghe xem sao lại ghen?” Anh nghiêng đầu, vừa cọ vừa ngửi ngửi hõm cổ cô, tham lam thưởng thức mùi hương thoang thoảng phát ra từ người cô, từ tốn nói “Nhìn thấy người đàn ông khác chả hề giấu giếm ý thích em, anh không vui.” Anh vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên vành tai cô, xúc cảm tê dại truyền đến khiến toàn thân cô run lên, Trì Thư Ý bèn đánh nhẹ lên lưng anh thay cho lời oán trách. “Làm sao đây Thất Thất? Anh đang tức giận lắm đó.” “…” Cô ôm anh chặt thêm một chút, rồi hơi ngước mặt, nhân lúc đầu óc mình vẫn tỉnh táo và nói “Em không có quyền khiến họ không thích em nữa, nhưng em có quyền lựa chọn người em ở cùng cả đời, anh Cảnh Thời, từ trước đến giờ em chỉ thích mỗi mình anh, chưa từng thay đổi…” Kể cả suốt tám năm ròng rã chẳng hề có lấy chút tin tức nào từ anh, em vẫn thích anh như trước, thậm chí còn thích hơn cả thuở ban đầu. Mộ Cảnh Thời hôn cô từ cổ đến bên gò má rồi lại tìm đến bờ môi cô, anh cạy mở hàm răng cô ra rồi chầm chậm trêu ghẹo, khiêu khích đến độ khiến cô suýt nữa thì ngừng cả thở. Ngón tay Trì Thư Ý dần dịch lên trên, chạm vào mái tóc ngăn ngắn sạch sẽ của anh, ôm lấy cổ anh, tay còn lại tự vén tóc mái mình ra sau tai rồi ngước mắt đáp lại nụ hôn của anh. Sau rốt, anh âu yếm hôn nhẹ lên bờ môi đo đỏ của cô rồi ôm hờ mặt cô, thì thào “Em là của anh.” Tối đến, anh gội đầu cho cô, để cô nằm nghiêng trên giường, “phục vụ” cô như đang mở salon tóc tại gia vậy. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, cũng chẳng có vẻ gì là gấp gáp, sau khi gội cho cô xong thì nước cũng đã vung vẩy đầy sàn, Mộ Cảnh Thời cũng chả quan tâm mà đỡ cô dậy, để cô ngồi ngay ngắn rồi chăm chú lau khô tóc cho cô. Trong bệnh viện không có máy sấy tóc, anh chỉ đành thay khăn lông tiếp tục lau tóc cho cô, mãi đến khi tóc chỉ âm ẩm lạnh chứ không nhỏ nước nữa anh mới ngừng, xoay người dọn dẹp, thu dọn vật dụng, lau sàn sạch sẽ, cuối cùng tự rửa tay cho thật sạch xong xuôi mới chịu ngồi nghỉ ngơi. Anh không phải trực ban nên hai người lên giường ngủ khá sớm, tóc Trì Thư Ý vẫn âm ẩm. Mộ Cảnh Thời ôm cô vào trong lòng, ôm đến là chặt, hai người cùng nhau ngủ thoải mái trên chiếc giường đơn tối giản trong bệnh viện. Đối với Mộ Cảnh Thời, dù là ở đâu, chỉ cần có cô ở bên thì anh đều sẽ ngủ ngon. Bé con trong vòng tay, một đêm ngon giấc. Hết 41. Chương sau →
anh đè cô xuống giường